[Fanfic DC] Bên Cửa Thấy Nhành Hoa
  • Chuyện dài nói dai người nghe mệt mỏi, nhưng không ai làm ở bộ phận bếp là không biết sự tích này.
  • Chuyện là ngày X tháng Y, một cô trợ lý nào đó được boss bảo gọi món. Cô ấy gọi bữa ăn sáng như hàng ngày, như từng nhân viên nào ở trong công ty đều ăn, hy vọng là boss sẽ ăn sáng rồi đi họp.
  • Nhưng không, buổi sáng ấy cô ấy phải gọi đến mười lần, gọi gần hết menu nhưng boss vẫn chẳng buồn động tay.
  • Việc này nói trắng ra thì không phải là bộ phận bếp, mà là do cô ấy không yêu cầu gì với khẩu vị của sếp, nên gọi món cũng bình thường. Mà bình thường, nghĩa là nêm nếm theo gia vị của bếp trưởng. Bếp trưởng còn nhớ buổi sáng hôm ấy, lần đầu tiên ông ấy nấu cho sếp, trợ lý của sếp gọi xuống gần hai mươi cuộc nói như sau.
  • Cô ấy gọi cháo, sếp chê cháo nhạt, nếm chưa vừa, không có hương vị hải sản mà sếp ưng. Nhưng mà cháo hôm ấy là cháo bát bửu, ngọt mềm thanh vị, có phải hải sản đâu mà có vị hải sản. Bếp trưởng ngờ ngợ trong lòng, nhưng vẫn làm món bò hầm mang lên.
  • Cứ nghĩ món ăn đi rồi như bát nước đổ đi, bò hầm nhừ vị nêm nếm mặn mà. Ừ, chính là chỗ đó. Sếp bảo đồ ăn quá mặn, anh ăn không quen, vì ninh nhừ nên mất chất của bò. Nhưng sếp ơi đây chẳng phải steak, cũng không phải món bò nướng, làm sao nửa chín nửa sống được mà sếp bảo còn chất bò?
  • Vậy là bếp trưởng lại tiếp tục đổi món.
  • Đổi mì lên, anh bảo anh muốn ăn rau.
  • Đổi rau lên, anh bảo anh muốn ăn sống.
  • Đổi sushi, anh bảo anh không muốn săn đồ Nhật.
  • Bếp trưởng uất ức mà không nói được nên lời, nhưng sau đó thư ký đó bị đuổi việc với lý do: Ngay cả một buổi sáng còn gọi không xong, vậy thì cô còn có thể làm được việc gì?
  • Bếp trưởng cảm thấy đây cũng không thoát khỏi liên quan với mình, dù sao ông mới là người đứng bếp, sếp ăn không ngon thì trách bếp chứ sao lại trách trợ lý cho được. Vậy là cô trợ lý kia khóc lóc ngồi trước cửa bếp, dáng người cô ấy bốc lửa, khuôn mặt trang điểm rất kĩ càng mà khóc đến thảm thương. Đến cả ông không quan tâm gì mấy đến trợ lý sếp còn phải đi ra an ủi.
  • Vậy mà khi sếp đi ngang bếp, còn khen bếp trưởng làm ngon.
  • Người ta mới nhận ra, thật ra sếp muốn đuổi việc, thì anh thích làm tình làm tội người ta như vậy đó. Cho đến khi người ta phải nghỉ việc anh mới hài lòng. Vậy là cả nhân viên bếp không hẹn mà thở dài thườn thượt.
  • Cả hai nhìn nhau, nuốt nước miếng rồi thở dài không thôi. Ai chẳng biết hôm qua Boss tổng mới tuyển thư kí riêng, tin đó truyền tới từng ngõ ngách trong công ty bọn họ rồi, vậy mà chưa đầy hai ngày, Boss tổng đã muốn đuổi người rồi sao.
  • Cô Ran Mouri gì đó ơi, chúc phúc cô.
  • Bếp có nói gì, thì Ran cũng chẳng biết được. Mãi cho đến khi Ran nhìn thấy nhân viên bếp bưng đồ ăn sáng xuất hiện trong thanh máy cô mới ra đón họ. Nhân viên nọ còn trẻ, ánh mắt nhìn cô đầy thông cảm, đến nỗi Ran nổi da gà da vịt hết cả lên. Cô thật lòng không sao hiểu được, công ty này sao lại có nhiều người như thế này.
  • Hay là cô ấy có chuyện buồn gì? Ran không phải là người có tính cách tò mò chuyện của người khác, nên cô chỉ đến nhận đồ ăn.
  • Đồ ăn bên trong xe đẩy, nhân viên nọ nơm nớp nhìn vào bên trong rồi nói thều thào với Ran.
  • Nhân viên công ty D
    Nhân viên công ty D
    Chị giúp em mang vào cho boss tổng được không?
  • Ran ngẩn ra, rồi lại thấy ánh mắt sợ hãi như chuột thấy mèo của cô ấy cũng hiểu ra điều gì. Ra là sợ áp lực của tổng giám đốc nhà mình. Dù sao cô cũng cần vào báo với anh, nên không có gì cả. Ran gật đầu, đẩy xe vào bên trong. Bếp ăn giữ nhiệt tốt, bên trong bày biện tiêu chuẩn chẳng khác gì nhà hàng năm sao, Ran nhìn cũng thấy ngon, hy vọng sếp sẽ hài lòng.
  • Nhân viên bưng món rõ ràng nhờ Ran rồi, nhưng cô ấy vẫn chưa đi. Ran cũng chẳng nghĩ gì nhiều dời gót vào trong.
  • Nhân viên bưng món đã làm việc ở đây mấy lần, đợt trước cũng là cô bưng lên cho anh mà. Tất nhiên, theo kinh nghiệm xương máu của cô, cô đã liên hệ sẵn với bộ phận tạp vụ rồi, chỉ cần nghe tiếng loảng xoảng là gọi lên thu dọn tàn cuộc ngay. Vậy mà Ran đi vào trong, rồi không thấy ra nữa. Khiến cô khó hiểu không thôi.
  • Tầng cao nhất thường yên tĩnh an yên, nên không khó nghe thấy tiếng sau cánh cửa, huống hồ Ran không khép cửa lại, chỉ cần dịch mấy bước đã thấy được bên trong. Một phút rồi hai phút trôi qua, tận mười phút sau vẫn chưa nghe thấy tiếng động nào. Lạ lùng quá, không lẽ boss tổng đổi tính, hay bếp trưởng đã nấu ngon đến mức anh ăn mà không nói được một lời chê bai? Nghĩ tới nghĩ lui, cô ấy lấy hết can đảm đi lên.
  • Mỗi cô gái đều có một trái tim hóng hớt, nên cô ấy không cưỡng lại được mà bước lên một bước. Dù nhìn lén boss tổng chẳng tốt chút nào, nhưng cô tò mò chết đi được, không thấy thì làm sao báo cáo lại với chị em.
14
Chương 19